Hái cho cháu rổ táo ngoài vườn, sau 1 ngày tôi mất cả 2 đứa cháu nội đáng yêu

Những ngày này tôi không biết phải sống như thế nào trước mất mát tang thương của gia đình mình đây mọi người ạ. Tất cả cũng là do tôi bất cẩn quá nên mới gây ra cái chết của 2 đứa cháu nội mà tôi hết lòng yêu thương và chăm sóc. Để rồi giờ đây, tôi phải mang nỗi ân hận đến suốt cả đời.

Vợ chồng tôi chỉ sinh được 1 cậu con trai và 1 cô con gái. Con gái tôi đã lấy chồng xa, năm cố gắng lắm các con mới về thăm nhà được 5-6 lần. Còn con trai và con dâu tôi cũng có cuộc sống ổn định tại thành phố. Suốt 7 năm cưới nhau, chúng cũng sinh được 2 cháu rất đáng yêu.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Được cái vợ chồng tôi đều sống ở quê nhưng quê tôi ở Sơn Tây, chỉ cách Hà Nội khoảng 50km vì thế rất tiện lợi đi lại. Vợ chồng con dâu và các cháu nội tôi cuối tuần cũng về nhà thường xuyên. Thi thoảng nhớ các cháu, các con quá, chúng tôi lại đi xe buýt lên Hà Nội chơi vài ngày.

Nhất là 2 cháu nội tôi, chúng quý ông bà nội lắm. Cứ 1 tuần không được về quê là 2 đứa nó lại ời ời gọi điện thoại bảo:

“Tuần này bố cháu đi công tác nên mẹ không cho tụi cháu về quê ông bà ạ. Tuần sau cháu sẽ về nhé, ông bà phải nhớ nướng thịt cho cháu ăn đấy”.

“Tuần sau cháu về, ông phải nhớ dạy con đi xe đạp đấy nha”.

2 cháu nội tôi, đứa cháu trai mới 7 tuổi còn đứa cháu gái 4 tuổi lúc nào cũng líu lo nói chuyện ríu rít.

Mấy tháng trước dịch bắt đầu được kiểm soát, do các cháu chưa đi học nên vẫn phải học online. Bởi vậy các cháu đòi bố mẹ cho về ông bà nội ở vì bảo ở trên đó suốt ngày bị nhốt trong 4 bức tường, còn bố mẹ đi làm cả ngày mới về.
Có 2 cháu nội về mấy tháng nay, nhà tôi vui cửa vui nhà hẳn. Cứ sáng ra, tôi và ông nhà sẽ nấu đồ ăn sáng cho 2 cháu xong thì chúng ngồi học. Sau lại hầu ăn trưa. Chiều đến ngủ dậy xong là ra vườn tưới rau quả, chăm sóc chim cảnh, gà vịt với ông bà. Hoặc có lúc ông nhà tôi còn đưa chúng ra cánh đồng chơi hoặc thả diều. Tụi trẻ đương nhiên là thích ở quê lắm.

Vài lần bố mẹ chúng nhớ các con gọi điện về bảo đón lên thành phố, 2 đứa nó cứ xin:

“Con xin bố mẹ cho chúng con ở quê với ông bà. Khi nào nhà trường đi học trở lại thì con mới lên”.

Thế là 2 con tôi lại cho các cháu ở lại với ông bà nội.

Thường ngày, hoa quả trong vườn nhà tôi trồng nhiều lắm. Nào ổi, nào táo, nào đu đủ, hồng xiêm, bưởi. Mùa này lại đúng mùa nữa nên rất ít khi phải ra chợ mua.

Bữa trước, thấy vườn táo trong nhà quả đã chín, buổi sáng ra vườn tôi mới hái lấy 1 rổ táo nhỏ mang vào cho các cháu ăn. Vì táo chua chua ngọt ngọt nên 2 đứa trẻ thích ăn lắm, chúng chấm với muối ô mai ăn hết cả nửa rổ 1 lúc.

Mới ăn từ sáng mà đến chiều tối, 2 cháu có biểu hiện khó chịu, buồn nôn rồi đau bụng dữ dội. Con trai con dâu tôi vội từ Hà Nội về cho 2 con nhập viện. Thế nhưng các bác sĩ đã không cứu chữa được cho cả 2 cháu. 2 cháu đều nhanh chóng ra đi sau khi ăn táo ở chính vườn nhà tôi trồng.

Chỉ khi yêu cầu khám nghiệm tử thi thì cả nhà tôi mới biết 2 cháu đều bị nhiễm độc phospho hữu cơ thường được dùng làm thuốc diệt côn trùng. Mấy hôm trước khi người hàng xóm đang phun thuốc trừ sâu cho rau vườn nhà bà ấy, tôi đã nhờ phun lên 3 cây táo nhà tôi. Song tôi lại quên mất và cũng nghĩ phun vài hôm trước giờ cũng ăn được rồi.

Các cháu mất, tôi sống trong tội lỗi bủa vây. Giá như tôi đừng nhờ phun thuốc? Giá như tôi cẩn thận hơn chưa cho cháu ăn táo vội? Tôi phải làm gì đây để có thể thoát khỏi cảm giác mình đã giết 2 cháu nội của mình đây?

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Webtretho

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *