Em quêɴ 2 chỉ vàɴg troɴg túi áo của bố, rước dâu 30km chồɴg Ьắt quay xe: ᴋʜôɴɢ ᴛɪɴ ʙố ᴄᴏɴ ᴛʜằɴɢ ɴàᴏ

Em mới cưới mà thất vọng toàn tập về chồng của mình mọi người ạ. Anh hơn em 8 tuổi, lúc đầu ai cũng bảo yêu người nhiều tuổi vậy sẽ chênh lệch về cả tính cách lẫn suy nghĩ, lối sống. Thế nhưng sau 2 năm tìm hiểu, em vẫn quyết định gắn bó vì anh là người chững chạc, có công việc ổn định.

Ngoài nhược điểm hơi khắt khe trong chi tiêu thì anh vẫn xứng đáng là người đàn ông mẫu mực, chín chắn. Anh cũng rất chiều chuộng em, sẵn sàng làm bất cứ yêu cầu gì của người yêu. Mỗi cái là bọn em hay bất đồng quan điểm về cách chi tiêu. Lần nào em mua đồ mới anh cũng hỏi:

“Bao nhiêu tiền?”

Lúc đầu em còn nói đúng giá nhưng anh toàn kêu hoang phí. Về sau em chẳng giám khai đúng giá nữa, toàn nói hụt đi hoặc bảo mua ở chợ sinh viên cho anh đỡ kêu ca. Bao nhiêu lần anh bảo:

“Sau này cưới rồi anh sẽ dạy cho em cách chi tiêu hợp lý”

Những lời nói của anh em thường bỏ ngoài tai, vì nghĩ ở tuổi anh cũng kiếm ra tiền, sẽ không quá bủn xỉn, keo kiệt đến mức không chấp nhận nổi.

Yêu nhau hơn 2 năm bọn em quyết định làm đám cưới. Ngày lên xe hoa, em cứ ngỡ mình là cô dâu hạnh phúc, không phải lo toan gì nhiều sau khi lấy chồng. Nhà dưới này thì anh cũng mua rồi, bố mẹ chồng vẫn ở quê nên em sẽ được sống rất tự do thoải mái, không phải lo chuyện làm dâu như người ta.

Vì quê 2 đứa cách nhau 200 cây, rước dâu xa nên bố mẹ em mời cỗ từ hôm trước. Chú rể cũng lên nhà em để cùng tiếp khách, hôm sau nhà trai đến rước dâu sau. Hôm đó dì em tặng cho 2 vợ chồng sợi dây chuyền 2 chỉ.

Đến tối trời lạnh lạnh, em vớ được cái áo khoác của bố nên khoác tạm một lúc, thế nào lại quên đút luôn hộp đựng vàng cưới của dì tặng vào túi áo. Hôm sau chạy lên chạy xuống, em quên biến mất không lấy vàng ra để vào trong vali mang theo về nhà chồng.

Lúc lên xe hoa, đi khoảng được 30 cây số rồi em mới nhớ ra, hốt hoảng bảo:

“Chết rồi anh ơi, em quên hộp vàng hôm qua dì Nhung tặng rồi”

Chồng em nhảy ngược lên:

“Hả, sao đầu óc em bã đậu vậy, có thế mà cũng quên được. Quên ở đâu?”

“Hình như em vẫn để ở túi áo rét của bố”

“Sao lại để túi áo của bố em chứ, giờ này chắc gì đã còn”

“Để em gọi về hỏi bố xem, nhờ bố cất hộ cho”

Chồng em làu bàu một trận, mắt cứ long lên, em không nghĩ chỉ vì 2 chỉ vàng mà anh làm lớn chuyện như thế. Em gọi vài cuộc chắc bố không để ý điện thoại nên không thấy Ьắt máy. Chồng em quát luôn thằng em họ đang lái xe:

“Quay lại”

Em tái mặt can:

“Thôi anh, mình đi được gần 1 tiếng rồi, giờ quay lại có bị trễ giờ không. Cứ bảo bố mẹ cất đi giúp là được mà”

“Cô bị điên à, tôi không tin tưởng bố con thằng nào hết. Để ông bà cất rồi mất luôn à”

“Ơ sao anh lại nói thế. 2 chỉ vàng thôi có gì to tát mà anh phải làm ầm lên thế”

Anh chỉ thẳng vào mặt em:

“Cô đấy, có tí của cũng không biết giữ, chắc cô cố tình để đấy cho bố mẹ cô phải không? Từ hôm qua tôi thấy họ hàng nhà cô mừng tiền, mừng vàng kìn kìn đấy, hôm nay cô mang được bao nhiêu theo người hả”

Em tủi thân ôm mặt khóc nức nở. Cậu lái xe cũng can nhưng chồng em không nghe, cứ Ьắt quay xe lại lấy 2 chỉ vàng. Một tí thì bố em gọi điện bảo bố cất vàng hộ 2 đứa rồi.

Chồng em vẫn ấm ức, hậm hực đến tận hôm về lại mặt, đích thân cầm sợi dây đút vào túi mới hết cằn nhằn. Em thấy chồng mình nhỏ nhen, ti tiện quá thể luôn. Anh cứ như này, không biết về sau em còn khổ đến mức nào nữa.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *