Khi bố mẹ còn, nhà là nơi để chị em tôi trở về. Lúc ông bà mất, tình thân cũng hết

Trước đây khi bố mẹ còn sống, dù họ luôn mong ngóng đợi tôi trở về nhưng tuổi trẻ ham vui, tôi chẳng hề để tâm. Có những thời gian tôi ở trên Hà Nội cả năm mới về nhà 2-3 lần. Có những lúc bố mẹ tôi nhớ con gái quá lại gọi điện bảo:

“3 tháng rồi chưa về nhà, lần này nghỉ lễ dài ngày thì về quê chứ con”.

hình ảnh

Ảnh minh họa internet.

Anh trai, chị dâu cũng tíu tít:

“Về nhà thôi cô không bố mẹ mong lắm đấy”.

Cuộc sống ở thành phố với những người bạn cho tôi cảm giác được tận hưởng sự thú vị, mới mẻ. Tôi vẫn hồn nhiên từ chối:

“Con không về đâu, tranh thủ kỳ nghỉ dài đi phượt với mấy đứa bạn”.

Có nhiều lúc biết con gái ốm sốt là bố mẹ gọi hỏi han dặn dò đến cháy máy. Thế nên nhiều khi tôi chán cả nghe điện thoại của họ. Bố mẹ hay chị dâu, anh trai gửi đồ quê ra, tôi chỉ việc ra bến xe cách đó 15 phút để lấy mà nhiều lúc tôi còn làu bàu:

“Ở đây cái gì cũng có, gửi làm gì mất công trời nắng chang chang phải đi lấy”.

Mỗi khi về quê, tôi được bố mẹ và anh chị chăm sóc tận răng. Thích ăn gì chỉ cần hô 1 tiếng là mai có liền. Ngủ thì trương mắt đến tận 10h sáng mới bình minh. Lúc quay về thành phố thể nào họ cũng bắt mang cả núi đồ ăn chất trong tủ lạnh.

Thế mà một ngày bố mẹ tôi cùng bị tai nạn giao thông mất đột ngột. 2 người thân ra đi cùng lúc khiến anh chị em tôi như mất cả phương hướng. Cuộc sống gia đình từ đó bị đảo lộn, có nằm mơ tôi cũng chẳng ngờ một ngày muốn về quê ngủ với mẹ 1 hôm hoặc ôm lấy bố mẹ 1 lúc cũng chẳng được nữa. Giờ đây họ chỉ còn là 2 nấm mộ xanh lạnh lẽo.

Mang giỏ hoa quả tươi về thắp hương cho bố mẹ cũng chỉ là hình thức. Bố mẹ tôi mãi mãi chẳng thể nào nhìn thấy những điều này nữa. Bữa cơm gia đình vẫn trong ngôi nhà xưa mà sao vắng lặng lạ thường, không còn bóng bố mẹ đi ra đi vào, cũng chẳng có họ ở nhà để đón tôi về trò chuyện như trước.

Từ bao giờ cứ dần dần mỗi lần về căn nhà cũ tôi lại thấy xa vắng hơn. Không còn sợi dây liên kết là bố mẹ nên chị dâu và anh trai cũng ngày một xa cách. Anh chị em bận bịu nên ít khi tụ tập bên nhau vui như xưa. Dường như giữa chúng tôi không còn là 1 gia đình đúng nghĩa trước đây nữa. Ngược lại chỉ là những câu hỏi thăm cho có lệ, lễ tết, giỗ chạp cùng có mặt để nhớ về nguồn cội và những ngày xưa cũ mà thôi.

Giờ tôi mới thấm câu:

“Khi bố mẹ còn, nhà là nơi để chị em tôi trở về. Khi ông bà mất, tình thân cũng hết. Anh chị em cũng chỉ như họ hàng của nhau”.

Vì thế, nếu có thể hãy về ăn cơm mẹ nấu, ở bên bố mẹ thật nhiều mọi người nhé!

hình ảnh

Ảnh minh họa internet.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *