“24 giờ phép” cảm xúc của người lính trân quý từng phút giây bên người yêu bé nhỏ

Được nhạc sĩ Trúc Phương sáng tác năm 1976 ca khúc “24 giờ phép” nói về sự vội vàng, tranh thủ thời gian ngắn ngủi được về thăm nhà của anh lính, nhưng mục đích quan trọng hơn là thăm người yêu. Bài hát được rất nhiều ca sĩ nam lựa chọn biểu diễn, mang lại nhiều tâm trạng cho người nghe.

Từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ
Tìm người thương trong người thương
Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ

Vẻn vẹn chỉ có 24 giờ về với gia đình, với người thương, từng viên sỏi dưới chân trên con đường làm người lính cảm giác thân thuộc. Đến nhà trong buổi chiều đã thấy xa xa thấp thoáng bóng dáng người yêu đứng trông ngoài ngõ từ bao giờ.

Vừa tâm tư là mắt nên khi đối mặt
Chuyện buồn dương gian lẩn mất
Ðưa ta đi về nguyên thủy loài người
Lời yêu khi muốn ngỏ vụng về
Ngôn ngữ tình làm bằng dấu đôi tay

Có yêu xa mới cảm thấy trân quý từng giây từng phút được ở bên nhau. Hãy bỏ qua hết chuyện buồn thế gian, bỏ qua súng đạn và những cuộc chiến đấu, chỉ còn lại chúng ta tận hưởng phút quý báu này. “24 giờ phép” được coi là 1 sáng tác rất táo bạo và gợi tình của nhạc sĩ Lam Phương, làm cho người hát lẫn người nghe cảm thấy ngượng ngùng khi diễn tả quá chân thật phút giây mà cặp đôi này ở bên nhau.

Bốn giờ đi dài thêm bốn giờ về
Thời gian còn lại anh cho em tất cả em ơi
Ta đưa ta đến đỉnh tuyệt vời
Ðêm lạc loài giấc ngủ mồ côi

Chỉ có 24 giờ phép nhưng thời gian đi lại đã mất hết 8h, tất thời gian còn lại anh chỉ dành cho riêng em mà thôi. Thức trắng đêm này kể cho nhau nghe những chuyện đã qua sau bao ngày xa cách, cùng đưa nhau đến “đỉnh tuyệt vời”. Những nỗi nhớ khôn nguôi giờ đây được bù đắp cho thỏa những ngày tháng mong chờ của cả hai người. Cuộc đời lính chiến thời gian nghỉ phép luôn được mong chờ nhất, mong mỏi từng ngày từng giờ chỉ để được những giây phút như đêm nay.

Người đi chưa đợi sáng
Ðưa nhau cuối đường sợ làm đêm vui rủ xuống
Thương quê hương và bé nhỏ tình này
Ngừng trong đôi mắt đỏ
Vì mình mười sáu giờ bỏ trời đất bơ vơ 

Cuộc vui nào thì cũng có lúc tàn, hội ngộ nào thì cũng có những lúc phải chia tay. Trời còn chưa sáng anh đã phải vội vã rời xa nhau. Tiếp tục lên đường thực thi nhiệm vụ của một người lính. Khi quê hương đất nước còn khói lửa, đồng đội còn chiến đấu nơi chiến trường mà bản thân mình lại được hưởng hạnh phúc trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng.

Phù Sa

16/11/2020  

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *