Bài hát bất hủ “Thương Hoài Ngàn Năm” được lấy cảm hứng từ một câu ca dao

Phạm Mạnh Cương sinh ra tại Huế, là con thứ năm trong một gia đình gồm chín anh em. Cha của ông là một người yêu thích cổ nhạc và biết sử dụng đàn và sáo. Từ nhỏ Phạm Mạnh Cương đã say mê âm nhạc Tây phương và yêu thích các ca khúc của Đoàn Chuẩn – Từ Linh. Ông đã học vỡ lòng nhạc lý với nhạc sĩ Ngô Ganh.

Sau khi thi đậu tú tài ở Huế vào năm 1953, Phạm Mạnh Cương ra Hà Nội theo học Cao đẳng Sư phạm và Cử nhân văn khoa. Sau đó ông trở lại Huế và có hợp tác cùng đài Phát thanh của thành phố trong chương trình văn nghệ học sinh hàng tuần với vai trò thành viên một ban nhạc.

Năm 1954, Phạm Mạnh Cương một mình di cư vào Miền Nam và từ năm 1955 ông bắt đầu dạy học ở ra Huế dự thi. Một năm sau hai người thành hôn và vợ ông cũng là người hợp tác với ông trong những hoạt động âm nhạc trên đài truyền hình và truyền thanh với những chương trình mang chủ đề đặc biệt do ông khởi xướng.

Bài hát “Thương hoài ngàn năm” sáng tác vào năm 1956 sau khi từ Huế vào Sài Gòn dựa trên câu ca dao:

“Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm”

Đời người mấy ai sống được trăm năm? Nhưng trong ca khúc này ƫình yêu lại dài tới “ngàn năm”. “Ngàn năm thương hoài một bóng hình ai” bài hát thể hiện sự chung thủy, cho dù cuộc sống ngày có ngắn ngủi nhưng vẫn thương đến ngàn năm, không những ở kiếp này mà còn những kiếp sau này nữa.

Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi
Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai
Trăng khuyết rồi có khi đầy
Ngăn cách rồi cũng xum vầy
Mây bay bay hoài ngàn năm

Lòng như con thuyền đổ bến tình yêu
Ngại gió mưa chiều thuyền vẫn còn neo
Ai đó dù có hững hờ, ai đó dù đã âm thầm
Ra đi ôm trọn niềm thương

ƫình đã khơi dậy trong con tim làm sao mà dễ nhạt phai đươc, “Trăng khuyết rồi cũng đầy, ngăn cách bao lâu rồi cũng được sum vầy” 2 câu này thể hiện được tâm trạng lạc quan trong con người tác giả. Tình yêu đã có bến đỗ thì dù có giông tố cũng vẫn một lòng một dạ sắt son, dù cho ai có  hờ hững với tìпh yêu này thì người ra đi vẫn ôm trọn niềm thương ấy.

Thương hoài ôi ngàn năm còn đó
đá mòn mà tìпh có mòn đâu
Tình đầu là tìпh cuối người ơi
Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi

Thời gian âm thầm như nước về khơi
Lòng trót yêu người ƫình khó đổi thay
Hoa thắm rồi có khi tàn,
Tình ấy chỉ đến một lần
Tâm tư thương hoài ngàn năm.

Ngàn năm có qua đi nhưng tìпh yêu thương dành cho em vẫn luôn còn mãi không bao giờ phai tàn, “dù cho sông có cạn, núi có mòn” tấm chân tình này vẫn một lòng son sắt. Mối ƫình đầu trinh nguyên trong trắng mong sao mình nên duyên trọn ven “tình đầu là tìпh cuối người ơi” suốt đời này nguyện câu lứa đôi.

“Hoa thắm rồi cũng tàn” tình này chỉ một lần trọn trao em, tâm tư này ngàn năm chỉ thương nhớ về em.

Phù Sa

15/10/2020

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *