“Chuyện tình không dĩ vãng” niềm đau, nỗi nhớ day dứt không nguôi

“Chuyện tình không dĩ vãng” là một trong những ca khúc nằm trong album mang chủ đề “Những chuyện tình” được ra mắt vào cuối năm 1970 của nhạc sĩ Tâm Anh.

Nhạc sĩ Tâm Anh tên thật là Trần Công Tâm(1948-2006). Năm ông 20  tuổi là sinh viên trường Kỹ Thuật Phú Thọ (Sài Gòn) vào thời gian này ông cũng có thành lập một nhóm nhạc chuyên đi hát trong quán bar, vũ trường. Bài hát  sáng tác đầu tay của ông là bài “Phố Đêm”. Đến năm 1970 thì ông ngưng hoạt động tại nhóm này và ra thành lập nhóm riêng có tên là “Nghệ thuật”. Tiền thu được từ các hoạt động nghệ thuật ông đều trích một phần cho các hoạt động thiện nguyện.

Chuyện Tình Không Dĩ Vãng” viết về một tình yêu đã đi qua chỉ còn lại niềm đau và day dứt không nguôi về hình bóng người yêu cũ.

Vàng cây lá bay, đôi tay gầy guộc mang suy tư về
Này đôi mắt nhung, kiêu sa môi mềm tìm đến cơn mê
Niềm tin đã lạnh theo tháng năm giá băng
Em có nghe ngoài phố đang kết hoa
Bao nhiêu sắc hoa là bấy nhiêu tâm tình mang ý thơ mong chờ.

Nếu thương mến nhau mà sao lời yêu thương đó
Bờ môi nào đắn đo
Năm tháng xa xôi đời có vui với ai
Tà áo xanh hoen màu thương mối ân tình xưa.

Yêu thì yêu nhiều nhưng chưa biết yêu được chi
Và ước mơ những gì
Hàng mi khép mờ giăng mây tím nhớ ai
Nhớ ai trong đêm dài buông tóc rối quên cài.

Đèn soi bóng đêm, sương rơi chân mềm, sao rơi bên thềm
Hàng cây giá băng xoay cơn mê đầy tìm đến bên em
Vòng tay ngỡ ngàng nghe đắng môi trắng đêm
Em hỡi em lời hứa xưa đã phai
Em ơi có hay thành phố không đêm ngày ai khóc ai sau này.

Dù đã chia xa nhưng không phải ai cũng dễ dàng thoát khỏi hình bóng của người cũ “này đôi mắt nhung, kiêu sa môi mềm tìm đến cơn mê”,“nhớ ai trong đêm dài buông tóc rối quên cài” , anh sợ theo tháng năm niềm tin trao cho nhau đã nguội lạnh, ngoài phố đèn hoa giăng kín lối, đèn phố bao nhiêu sắc màu thì bấy nhiêu nhớ thương anh dành trọn cho em.

Trách cho tình duyên chúng mình lỡ làng, sao ngày ấy thương yêu nhau tại sao lại đắn đo trao lời yêu thương để nay duyên mình trắc trở. Để tà áo hoen màu vì năm tháng thương nhớ cho mối tình xưa cũ.

 

Tình yêu trong sáng ngây thơ của thuở dại khờ yêu là chỉ biết yêu thôi mặc kệ đời sau này, không một chút toan tính. Cũng chính vì vậy mà khi đánh mất nhau thì lòng lại dày vò day dứt “xoay cơn mê đầy tìm đến bên em”. Trong tình yêu khi mình càng cố quên thì lại càng thấy nhớ, nhớ da diết, quay quắt con tim. Lời hứa khi xưa trao cho nhau giờ đã phai tàn, em nơi xa ấy có còn nhớ chăng những kỉ niệm đẹp thuở nào của đôi lứa “em hỡi em lời hứa xưa đã phai. Em ơi có hay thành phố không đêm ngày ai khóc ai sau này” .

Phù Sa

02/10/2020

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *