Phía sau ca khúc “Đồi thông hai mộ” là câu chuyện tình đầy đau buồn

Những ai đi Đà Lạt nếu có dịp ghé vào khu du lịch Hồ Than Thở sẽ được nghe sự tích ngôi ɱộ bên đồi thông, người ta vẫn thường gọi là đồi thông hai ɱộ.

Vào năm 1965 trong một lần lên Đà Lạt nhạc sĩ Hồng Vân có cơ hội được ghé thăm khuɱộ này và được nghe câu chuyện ƫình buồn về sự tích ngôiɱộ. Ông đã thật sự xúc đông trước mối tìпh chung thủy của cặp đôi Thảo – Tâm nên đã sáng tác ca khúc “Đồi thông hai ɱộ” để tưởng nhớ về chuyện tìпh của cặp đôi này.

Một chiều rừng gió lộng một chiều rừng
Nhớ chuyện bên đồi thông
Nàng năm ấy khi tuổi vừa đôi chín
Tâm hồn đang trắng trong.

Như chim non khi ăn còn chưa no
Khi co còn chưa ấm
Tuổi thơ ngây bao nhiêu chuyện mưa nắng
Nắng mưa lo một mình.

Chàng tên Tâm là sinh viên Trường Võ Bị Quốc Gia tại Đà Lạt, là con trai một trong gia đình giàu có nức tiếng tại vùng Gò Công- Tiền Giang. Nàng tên Thảo một cô giáo nghèo nơi phố núi sương mù. Hai người tâm đầu  ý hợp đem lòng yêu thương nhau, yêu nhau tha thiết, thề non hẹn biển.

Rồi nàng buồn thơ thẩn chẳng còn ngồi
Trang điểm qua màu phấn
Để phai úa đến tàn cả hương sắc
Tháng ngày luôn héo hon.

Hoa không tươi khi hay nàng ít nói
Chim muông ngừng tiếng hót
Trời không thương nên đêm đổ giông tố
Cướp đi cuộc đời nàng.

Sau khi hoàn thành khóa học, chàng về quê xin phép gia đình được trầu cau lên cưới nàng làm vợ. Nhưng hoàn cảnh trớ trêu vì gia đình nàng quá nghèo nên gia đình chàng cấm cản do không môn đăng hộ đối và bắt chàng phải cưới người con gái khác. Để giữ vẹn lời thề thủy chung chàng đã đăng kí tham gia quân ngũ, nhưng bất ngờ gia đình nhận được tin báo chàng đã tử nạn nơi chiến trường.

Khi nghe tin nàng vô cùng đau buồn, chạy đến bên hồ Sương Mai (nay là hồ Than Thở) nơi mà hai người từng hẹn hò thuở ƫình còn mặn nồng tự vẫn vào ngày 15/3/1956. Khi chếƫ trong tay vẫn nắm chặt bức thư ƫình của chàng gởi hôm nào. Nàng được gia đình chôn cất trong khu rừng thông bên cạnh hồ Sương Mai theo di thư nàng để lại.

Sao người về đây để tìm nhưng
Thôi đã mất còn đâu
Ôi! Buồn làm sao, đồi thông xưa
Nay vắng bóng người yêu.

Ôi! đời hợp tan, hợp rồi tan
Như mây kia gặp gió
Chàng tương tư bao năm về bên ấy
Vắng đi từ đấy !

Ngang trái thay, tin chàng tử nạn nơi chiến trường chỉ là sự nhầm lẫn. Trong lần về phép chàng về lại nơi cũ thăm người yêu thì hay tin nàng đã chếƫ. Chàng tìm đến ɱộ nàng đau đớn than khóc, quá đau buồn và tuyệt vọng chàng cũng tự vẫn cʜếƫ bên cạnh ɱộ nàng để giữ trọn lời thề sắt son chung thủy. Trước khi cʜết chàng để lại di thư với tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời là được chôn cạn hɱộ nàng.

Rồi ɱộ chàng đã được ở cạnh nàng
Như lời xưa thề ước
Nằm hiu hắt đến ngàn thu an giấc
Dưới ɱộ sâu đất khô.

Qua bao năm rêu xanh phủ che kín
Âm u chẳng nhang khói
Trời xuôi chi trên cây còn lá úa
Lá xanh kia rụng rồi…

Thuận theo di nguyện cha mẹ chàng đã lập ɱộ chàng cạnh nàng và thường xuyên nhang khói. Nhưng sau năm 1975 vì tuổi cao sức yếu cha mẹ chàng đã bốc мộ mang về quê để tiện việc hương khói. Nhưng người dân nơi đây thương tiếc cho mối tìпh không thành của cặp đôi này đã lập một ngôi мộ giả kế bên vẫn đề tên Vũ Minh Tâm.

Cuối bản thảo của ca khúc “Đồi thông hai мộ” nhạc sĩ Hồng Vân có đề “Em ơi dưới lòng đất lạnh… Chỉ hai đứa mình để dệt lại chuyện xưa”.

Phù Sa

9/11/2020

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *