“Thói đời” như lời tiên tri về cuộc sống nửa đời sau của Trúc Phương

Nhắc đến Trúc Phương người có biệt danh sáng tác những ca khúc báo trước tương lai số phận của chính mình. Trái với sự hào nhoáng và nổi tiếng chỉ có trên sân khấu, thực ra ngoài đời đường tình duyên của ông vô cùng lận đận. Tất cả những tâm tư ông đều gởi gắm vào âm nhạc, ca khúc “Thói đời” thể hiện rất rõ nét về điều đó.

 

Đường thương đau đày ải nhân gian
ai chưa qua chưa phải là người.
Trông thói đời cười ra nước mắt.
Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu.
Giờ giàu sang quên kẻ tâm giao
còn gian dối cho nhau.

Người yêu ta rồi cũng xa ta
nên chung thân ta giận cuộc đời.
Đôi mắt nào từng đêm buốt giá
bên chiếu chăn tình xa nhịp thở.
Tiền đổi tay khi rũ cơn mê
để chua xót trên bước về.

Sau khi nếm trải bao đau thương, cay đắng trong cuộc sống thì ông đã đúc kết được chân lý ở đời, xưa trắng tay gọi nhau bằng hữu lúc giàu sang lại quên đi kẻ tâm giao. Cuộc đời mấy ai không vấp ngã, nhưng phải biết vượt qua đau thương để ta trưởng thành hơn trong cuộc sống.

Cuộc sống là vậy, cái nghèo khiến cho tình nghĩa anh em trở nên nhạt nhẽo, ngay cả người thương cũng bỏ đi. Biết than trách ai chỉ biết hận cuộc đời này, lối sống xa hoa phù phiếm đã làm lu mờ lòng người.

Rượu trần ai gội niềm cay đắng.
Những suy tư in đậm đường hằn.
Mình còn ai đâu để vui
khi trót sa vũng lầy nhân thế.
Cỏ ưu tư muộn phiền lên xám môi.

Quay trở về thập niên 1970 khi đó Trúc Phương có quen một cô gái rất xinh đẹp, cô vì mến mộ tài năng của ông nên đã đem lòng yêu ông. Khoảng thời gian đó ông luôn sống trong hạnh phúc, đó cũng chính là nguồn cảm hứng để tạo ra những tác phẩm để đời. Nhưng niềm hạnh phúc kéo dài không bao lâu, tình cảm cả hai dần phai nhạt nên hai người chia tay. Một mình gặm nhắm nỗi cô đơn, đau khổ ông đã vùi mình trong men rượu giải sầu. Thời điểm này các sáng tác của ông đều mang tâm trạng chán chường thế thái nhân tình.

Bạn quên ta, tình cũng quên ta
nên chân đêm thui thủi một mình.
Soi bóng đời bằng gương vỡ nát.
Nghe xót xa ngùi lên tròng mắt.
Đoạn buồn xa ta đã đi qua.
Ngày vui tới ta vẫn chờ.

Không gì đau hơn khi tất cả bạn bè người yêu đều quên mất mình, đêm đêm đôi chân thui thủi một mình đi về trong đơn lẻ, ai thấu được cho nỗi lòng này. Xót xa dâng lên tròng mắt, đoạn buồn này bao giờ mới chấm dứt? Tuy cả bài hát là sự chán chường, bi quan về cuộc đời nhưng đâu đó vẫn le lói sự lạc quan vẫn chờ mong tương lai ngày vui sẽ đến trong cuộc đời này.

Phù Sa

06/11/2020

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *