“Trả lại thời gian” Vết thương lòng sâu sắc của nhạc sĩ Thanh Sơn

Đà Lạt luôn là nguồn cảm hứng sáng tác cho các nhạc sĩ đa tình, và nhạc sĩ Thanh Sơn cũng không phải là trường hợp ngoại lệ, ông cũng từng nảy nở tình cảm với một người ca sĩ sống tại Đà Lạt, qua những lần gặp gỡ hẹn hò trong vườn hoa tím thơ mộng, các ca khúc về tình yêu lần lượt ra đời. Nhưng cuộc tình nghệ sĩ lại chẳng đi được tới đâu, hai người chia tay mỗi người mỗi hướng. Xin trích một đoạn ông chia sẻ về chuyện tình của mình trong bài hát “Xin trả lại thời gian”:

“Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ân tình trong bài hát “Xin Trả Lại Thời Gian”, xin trả hết về cho người. Dù sao tôi cũng xin cảm ơn Đà Lạt, cảm ơn người con gái đã cho tôi một mối tình dang dở. Mặc dù sau này mối tình không thành, nhưng để lại trong lòng tôi rất nhiều kỷ niệm, và cho đến bây giờ tôi vẫn còn thương cô. Cảm ơn em đã cho tôi uống những giọt men tình đắng. Cảm ơn em đã cho tôi, tặng cho tôi những vết thương của tình yêu”.

Bài hát “Trả lại thời gian” được viết năm 1968, được ca sĩ Trúc Ly thu âm bản đầu tiên.

Xin trả lại những kỷ niệm buồn vui
Ngày xanh đã theo thời gian qua mất rồi
Ngồi viết tâm sự nhớ ngược về quá khứ
Chợt lên nét suy tư

Bao năm thầm kín trót thương tà áo tím
Những đêm sương lạnh nghe trái sầu rớt vào tim.

Thương rất nhiều mái tóc xõa bờ vai
Tình khôn lớn nuôi chờ mong ôi quá dài
Lòng vẫn u hoài thấy chuyện tình đổi thay
Đời ai biết được ai

Chia ly là hết, xót xa nhiều cũng thế
Nếu mai sau gặp xin cúi mặt làm ngơ.

Thời gian có ngừng đây bao giờ!
Thương tiếc rồi sẽ làm buồn vu vơ!
Nhiều lúc muốn quên để xóa mờ
Nhưng mỗi lần nhìn đêm về tưởng nhớ

Người đó ta đây, tình vẫn chia phôi
Biết cuộc đời mình ra sao?

Ôm kỷ niệm chẳng nửa lời thở than
Một tâm khúc cho người thương, cho tiếng đàn
Đời đã không màng những gì mình mơ ước, mà sao khó tìm quên?
Xa nhau thì nhớ lúc đến gần xao xuyến
Nhớ thương bây giờ xin trả lại thời gian.
Xin thời gian trả lại tôi những ngày còn xuân xanh, những kỉ niệm buồn vui của những năm tháng đã qua, nhớ về quá khứ một thời viết lại những dòng tâm sự còn chất chứa trong lòng bấy lâu nay. Bao năm tháng trôi qua đã trót thương yêu “tà áo tím”. Cái lạnh giữa trời Đà Lạt càng làm cho nỗi sầu “rót vào tim”. Thương rất nhiều mái tóc dài óng ả làm cho tâm hồn tôi cảm thấy xao xuyến trong mỗi chiều gió nhẹ. Nhưng cuộc đời vật đổi sao dời, đời ai biết được ai, yêu thương đó rồi chia tay nhau đó, xót xa nhiều thì tình cũng đã tan, chia ly là hết tình hết nghĩa nếu mai sau có gặp nhau xin em hãy “cúi mặt làm ngơ”.

Thời gian chẳng khi nào ngừng trôi, thương tiếc sẽ làm lòng càng buồn hơn thôi, nhiều lúc tôi cũng muốn quên đi bóng hình em, quên những chiều hẹn hò trong khu vườn hoa tím, nhưng mỗi lần đêm những hình ảnh ấy lại hiện về. Giờ người vui phương trời mới còn lại tôi nơi này một mình cô đơn, lạc lõng không biết sau này cuộc đời mình sẽ ra sao?

Ôm kỉ niệm này không một lời oán than, trách móc, tất cả những thương nhớ, đau đớn tôi xin gởi vào khúc tự tình này. Dù thời gian có trôi qua đã bao năm nhưng sao lòng vẫn thấy thương, thấy nhớ, thấy xao xuyến trong tâm hồn. Nỗi nhớ thương này tôi xin trả lại quá khứ để tâm hồn tôi trở về trạng thái ban đầu như chưa từng gặp em, để tôi thôi suy tư, thôi mộng mị.

Phù Sa
20/10/2020

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *